Hắn và tôi làm chung một công ty. Phòng làm việc của hắn và phòng làm việc của tôi chung vách và có cửa thông nhau. Phòng nào cũng có cửa ra vào riêng nhưng mọi người vẫn thường đi qua lại giữa phòng tôi và phòng hắn vì “tiện đường”. Riêng tôi thì chẳng bao giờ bước quá phòng hắn nếu không có việc quá cần thiết mà lâu lắm mới phát sinh. Bởi vì tôi có cảm giác sờ sợ khi bước vào một nơi nào đó mới mẻ. Đại dịch Covid đến. Giống như những công ty khác, công ty tôi ra quy định đeo khẩu trang, dùng cồn sát khuẩn và kiểm tra thân nhiệt trước khi nhân viên vào làm việc. Chẳng biết lý do gì, mà thực ra tôi cũng không quan tâm đến lý do, cánh cửa ra vào bên phòng tôi bị đóng lại. Vì vậy mà phòng chúng tôi phải sử dụng chung cửa ra vào với phòng hắn và dĩ nhiên rồi, muốn ra ngoài, tôi phải đi ngang qua phòng hắn, ngang qua bàn làm việc của hắn vì hắn ngồi gần cửa. Những lần đầu đi qua, tôi có cảm giác là lạ, nhưng rồi cũng quen. Cái gì chả thế. Đến một ngày tôi bắt gặp ánh mắt của hắn cứ dõi theo mỗi khi tôi đi ngang qua đó. Ngượng ngùng hay tò mò, tôi hỏi: Nhìn gì đấy? Nhìn chị – Hắn bảo. Làm sao em biết chị đi ngang qua chỗ em? Hắn cười. Chả hiểu sao tôi lại thấy vui vui. “Em có biết là ánh mắt của em làm người ta xao xuyến lắm không?” Tôi viết qua email cho hắn. Hắn cũng chỉ trả lời lại bằng ký tự cười. Thế thôi. Mỗi lần đi ngang qua bàn làm việc của hắn, dù cố tình đi rất nhẹ, hắn phát hiện ra và ngẩng lên nhìn. Tôi viết email, suy nghĩ một lát rồi bấm gửi: Đi ăn trưa không? Đi. Đó là lần đầu tiên chúng tôi đi ăn trưa cùng nhau trên căn tin công ty. Vì làm trong khu chế xuất, đâu có hàng quán nào để mà la cà, để mà hàn huyên. Hôm đó, có lẽ vì thức ăn không ngon hay vì tâm tôi không để vào việc ăn uống mà tôi nuốt không nổi. Tôi bỏ hơn nửa tô hủ tiếu. Hắn bảo: Chị rất ốm. Chị ăn vậy làm sao mập lên được? Chắc là vì thức ăn không hợp khẩu vị. – Tôi trả lời. Là tôi nói thật bởi vì tôi không thấy ngon. Chị cố ăn nhiều vào, mập hơn một chút mới đẹp. Thì đang cố đây! Nhưng từ hôm đó hắn không đi ăn trưa chung với tôi nữa. Hắn nói là nếu đi ăn với tôi, hắn sợ tôi lại ăn cơm không được. Ừ thì cảm ơn ý tốt của hắn vậy. Trong một lần trò chuyện, hắn làm tôi nhớ tới một câu chuyện đã từng đọc ở đâu đó. Tôi nói với hắn như vậy. Chuyện gì? – Hắn hỏi Chuyện cười – Để chị kể nghe. Chị kể đi! Mà không, chuyện đâu phải muốn kể lúc nào thì kể. Cho cái hẹn mới kể được. Em muốn kể lúc nào, ở đâu? Tùy chị. Vậy 8 giờ tối nay nhé. Sao lại 8 giờ muộn vậy? Vì 8 giờ mới thích hợp cho việc kể chuyện. Ơ… thôi cũng được. Gặp nhau ở đâu? Tại nhà nghỉ Hoa Loa Kèn, số… Ơ,… sao lại ở đây? VÌ em bảo tùy chị mà. Giờ có đến không? Không đến thì thôi nhé. Đến – Suy nghĩ một lát, hắn trả lời. Chốt hẹn nha. Chốt À mà khi đi nhớ mang theo một thứ mà đàn ông hiện đại cần phải có. … ?! Đó là… điện thoại di động để nghe kể chuyện! **** Lệnh giãn cách xã hội không còn nữa. Cánh cửa phòng tôi cũng được mở ra. Tôi không còn phải đi qua phòng hắn để ra ngoài và vì thế mà tôi cũng không còn bắt gặp ánh mắt của hắn nữa. Rồi cũng quên. *** Đang chạy trên đường về, có tiếng xe ai đó rà rà kế bên. Tôi quay qua, ra là hắn. Hắn lên tiếng: Em vẫn chưa tìm được Hoa Loa Kèn. Hoa Loa Kèn gì? Sao chị mau quên thế? À…haha – Sực nhớ ra, tôi bật cười. Xong, tôi nói bâng quơ: Tại cánh cửa ấy không còn đóng nữa. from WordPress https://mvatoi66.wordpress.com/2020/07/20/tai-canh-cua-ay-khong-con-dong-nua/ from WordPress https://mvatoi66.wordpress.com/2020/07/20/tai-canh-cua-ay-khong-con-dong-nua-2/ via Tumblr TẠI CÁNH CỬA ẤY KHÔNG CÒN ĐÓNG NỮA
0 Comments
Trải qua một vài mối tình, em thấy thích cảm giác một mình và dần quen với nó. Một mình không phải là không có bạn bè người thân kề bên. Một mình là không đem lòng yêu một ai đó, chẳng quan tâm hay phải muộn phiền vì tình yêu đôi lứa. Em vẫn ngày ngày đi làm, lâu lâu làm vài chuyến du lịch với nhỏ bạn thân, về thăm ba má hàng tháng, cuộc sống chẳng xa hoa dư giả nhưng em thấy hạnh phúc và bình yên. Ai đó hỏi “có bao giờ em cảm thấy cô đơn không?” Em mỉm cười “có chứ”. Có những lúc em thấy cô đơn chết đi được. Giả dụ như trận ốm mấy hôm nay, em thấy mệt trong người, muốn trở về nhà nằm ngủ một giấc thật sâu. Thân xác đau mỏi, trí óc cũng vì thế mà trở nên yếu mềm. Em lại nghĩ đến người cũ, đến những ngày đã cũ. Ngày ấy ốm đau có người cạnh bên săn sóc, cứ thế lại rơm rớm nước mắt. Những ngày khỏe mạnh vui vẻ không sao, ấy vậy cứ ngày mỏi mệt em lại bị kéo trở về quá khứ. Mà có để làm gì đâu, chỉ để buồn và rơi vài giọt nước mắt mằn mặn. Người hỏi em “sao không tìm cho mình một bến đỗ, sao lại không có niềm tin vào tình yêu nhiều thế?” Rồi người khuyên nên sống tích cực lên, đừng nghĩ mãi những điều tiêu cực. Em có tiêu cực đâu, chỉ là ai chẳng có lúc yếu lòng phải không? Có ai mạnh mẽ mãi được, cũng làm gì có ai yếu đuối mãi đâu? Có ngày em cũng muốn dựa vào bờ vai ai đó lắm chứ, nhưng cái cuộc sống thực tế phũ phàng cứ giáng cho em vài cú tát làm em chao đảo. Đấy, phải từ từ rồi em mới có thể hiên ngang đứng dậy trong câu chuyện tình yêu được. “Sao em không thử cho người ta cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội?” Em chưa thấy đủ sự nhiệt thành từ nơi họ thì làm sao dám kề vai sát cánh được. Cho dù giữa đại dương mênh mông này có bị bỏ rơi nhiều lần nhưng em không thể chọn bừa một con thuyền mà không biết mình sẽ đi về đâu được. Như thế há chẳng phải rất phí hoài thời gian và tuổi xuân sao? Em sẽ chờ một người trao em đủ niềm tin yêu em cần, lúc ấy nắm tay người cùng đi cũng chưa muộn. Cho dù muộn, em vẫn sẽ chờ. from WordPress https://mvatoi66.wordpress.com/2020/07/20/mot-minh-em-on-khong/ from WordPress https://mvatoi66.wordpress.com/2020/07/20/mot-minh-em-on-khong-2/ via Tumblr “Một mình em ổn không?” Đây là một phần trích trong ngoại truyện của tiểu thuyết đầu tay còn đang dang dở của mình, “Bốn giờ ba mươi sáu phút sau”. Rất mong nhận được những lời nhận xét và góp ý từ mọi người. Vì phần ngoại truyện này nói về một cuốn sách xuất hiện trong tiểu thuyết, nên nó sẽ có hơi hướng tản văn hơn là cách kể của một câu chuyện bình thường. from WordPress https://mvatoi66.wordpress.com/2020/07/20/dreamland-trong-mat-em/ from WordPress https://mvatoi66.wordpress.com/2020/07/20/dreamland-trong-mat-em-2/ via Tumblr Dreamland trong mắt em Đàn ông- khi châm thuốc mới cúi đầu. Đừng bao giờ thử lòng đàn ông xem họ có yêu bạn thật lòng hay không, càng không nên hỏi dò xem họ có ở lại bên bạn hay không, bởi vì, người đàn ông thật lòng yêu bạn, không bao giờ khiến bạn phải bất an. Bạn đã bao giờ gặp kiểu người như này chưa: nghĩa là rõ ràng họ bước vào cuộc đời của bạn trước, khiến bạn rung động, và thậm chí là dốc lòng, đợi cho tới lúc bạn nghiêm túc, thì họ nghênh ngang bỏ đi. Nghe thì rất trái đắng nhưng trong tình yêu, đó là điều hết sức bình thường! Con gái chúng ta, tuyệt nhất là khi ánh mặt chứa đầy câu chuyện, nhưng khuôn mặt luôn tỏ ra hết sức bình thản. Ngay cả khi trang điểm nhạt nhẽo, mặc một bộ đồ bình thản, cũng không ngưỡng mộ ai, không cười nhạo ai, cũng chẳng uỷ thác vào ai…âm thầm lặng lẽ, nuốt hết ấm ức, ngẩng cao đầu sống thật hiên ngang. Sẽ có 2 kiểu người đàn ông,đến bên ta, một người đến vào những năm tháng chúng ta ngây ngô trong sáng nhất và một người bước vào cuộc đời ta vào những năm tháng ta trưởng thành và bất an nhất, nhưng ta sẽ chỉ được chọn một người, muốn gặp được người đàn ông thứ 2, nhất định phải bỏ lỡ đi người đàn ông thứ nhất và ngược lại. Khi thật sự yêu một người-hãy ra sức ủng hộ họ, nhất là khi họ mất phương hướng và thiếu đi nguồn sống.Điểm khác nhau lớn nhất giữa đàn ông và đàn bà là khi đàn bà hết tiền, 90% đàn ông sẽ đi kiếm tiền cho họ, nhưng khi đàn ông hết tiền, 99% tỉ lệ đàn bà sẽ rời bỏ họ mà đi. Nếu là đàn bà với nhau, chúng ta hãy nên trực diện và xem xét điều đó, vì đó là bản năng : ích kỉ và tham lam, kiểm soát được bản năng mới là người đàn bà đáng ngưỡng mộ. Đàn bà đẹp thích đàn ông đẹp, đàn bà có tài thích đàn ông thông minh, đàn bà khôn ngoan thích đàn ông có khí chất. Chỉ có những người đàn ông không đàng hoàng mới phải sợ những người đàn bà thông minh! Rồi chúng ta, cho đến cuối cùng cũng sẽ tìm ra được mảnh ghép phù hợp nhất với mình, mây tầng nào sẽ gặp gió tầng đó. “Đừng theo đuổi một con ngựa, hãy dùng thời gian đuổi theo nó để trồng cỏ, đợi đến mùa xuân, ắt sẽ có đàn ngựa béo cho ta lựa chọn. Đừng cố làm thân với một người, hãy dùng thời gian ấy trau dồi năng lực của mình, tới khi thời cơ chín muồi, ắt sẽ có vô số bạn bè đồng hành cùng ta. Bởi vậy, nâng cao năng lực bản thân luôn tuyệt vời hơn dựa dẫm vào người khác. Gieo hạt ngô đồng, ắt có Phượng Hoàng tới thăm, nếu hoa nở rộ ắt có bướm ong tìm đến”. from WordPress https://mvatoi66.wordpress.com/2020/07/20/chung-ta-dat-gia-muc-nao/ from WordPress https://mvatoi66.wordpress.com/2020/07/20/chung-ta-dat-gia-muc-nao-2/ via Tumblr CHÚNG TA ĐẮT GIÁ MỨC NÀO??? Có một người tồn tại trong ký ức, có một người từng thân thiết. Nhưng thời gian khiến người rời đi, để lại bạn với mảnh vỡ kỷ niệm không còn vẹn nguyên. from WordPress https://mvatoi66.wordpress.com/2020/07/20/%f0%9d%99%bd%f0%9d%9a%90%f0%9d%9a%9e%cc%9b%f0%9d%9a%98%cc%9b%f0%9d%9a%92-%f0%9d%9a%94%f0%9d%9a%91%f0%9d%9a%92%f0%9d%9a%8e%cc%82%f0%9d%9a%97-%f0%9d%9a%8b%f0%9d%9a%8a%cc%a3%f0%9d%9a%97/ from WordPress https://mvatoi66.wordpress.com/2020/07/20/%f0%9d%99%bd%f0%9d%9a%90%f0%9d%9a%9e%cc%9b%f0%9d%9a%98%cc%9b%f0%9d%9a%92-%f0%9d%9a%94%f0%9d%9a%91%f0%9d%9a%92%f0%9d%9a%8e%cc%82%f0%9d%9a%97-%f0%9d%9a%8b%f0%9d%9a%8a%cc%a3%f0%9d%9a%97-2/ via Tumblr ???̛?̛̀? ????̂́? ??̣? ???́? đ?̂́? ???̉? ???̛?̛??, ??? ??̣? ??̀? đ?̛̣?? Hắn và tôi làm chung một công ty. Phòng làm việc của hắn và phòng làm việc của tôi chung vách và có cửa thông nhau. Phòng nào cũng có cửa ra vào riêng nhưng mọi người vẫn thường đi qua lại giữa phòng tôi và phòng hắn vì “tiện đường”. Riêng tôi thì chẳng bao giờ bước quá phòng hắn nếu không có việc quá cần thiết mà lâu lắm mới phát sinh. Bởi vì tôi có cảm giác sờ sợ khi bước vào một nơi nào đó mới mẻ. Đại dịch Covid đến. Giống như những công ty khác, công ty tôi ra quy định đeo khẩu trang, dùng cồn sát khuẩn và kiểm tra thân nhiệt trước khi nhân viên vào làm việc. Chẳng biết lý do gì, mà thực ra tôi cũng không quan tâm đến lý do, cánh cửa ra vào bên phòng tôi bị đóng lại. Vì vậy mà phòng chúng tôi phải sử dụng chung cửa ra vào với phòng hắn và dĩ nhiên rồi, muốn ra ngoài, tôi phải đi ngang qua phòng hắn, ngang qua bàn làm việc của hắn vì hắn ngồi gần cửa. Những lần đầu đi qua, tôi có cảm giác là lạ, nhưng rồi cũng quen. Cái gì chả thế. Đến một ngày tôi bắt gặp ánh mắt của hắn cứ dõi theo mỗi khi tôi đi ngang qua đó. Ngượng ngùng hay tò mò, tôi hỏi: Nhìn gì đấy? Nhìn chị – Hắn bảo. Làm sao em biết chị đi ngang qua chỗ em? Hắn cười. Chả hiểu sao tôi lại thấy vui vui. “Em có biết là ánh mắt của em làm người ta xao xuyến lắm không?” Tôi viết qua email cho hắn. Hắn cũng chỉ trả lời lại bằng ký tự cười. Thế thôi. Mỗi lần đi ngang qua bàn làm việc của hắn, dù cố tình đi rất nhẹ, hắn phát hiện ra và ngẩng lên nhìn. Tôi viết email, suy nghĩ một lát rồi bấm gửi: Đi ăn trưa không? Đi. Đó là lần đầu tiên chúng tôi đi ăn trưa cùng nhau trên căn tin công ty. Vì làm trong khu chế xuất, đâu có hàng quán nào để mà la cà, để mà hàn huyên. Hôm đó, có lẽ vì thức ăn không ngon hay vì tâm tôi không để vào việc ăn uống mà tôi nuốt không nổi. Tôi bỏ hơn nửa tô hủ tiếu. Hắn bảo: Chị rất ốm. Chị ăn vậy làm sao mập lên được? Chắc là vì thức ăn không hợp khẩu vị. – Tôi trả lời. Là tôi nói thật bởi vì tôi không thấy ngon. Chị cố ăn nhiều vào, mập hơn một chút mới đẹp. Thì đang cố đây! Nhưng từ hôm đó hắn không đi ăn trưa chung với tôi nữa. Hắn nói là nếu đi ăn với tôi, hắn sợ tôi lại ăn cơm không được. Ừ thì cảm ơn ý tốt của hắn vậy. Trong một lần trò chuyện, hắn làm tôi nhớ tới một câu chuyện đã từng đọc ở đâu đó. Tôi nói với hắn như vậy. Chuyện gì? – Hắn hỏi Chuyện cười – Để chị kể nghe. Chị kể đi! Mà không, chuyện đâu phải muốn kể lúc nào thì kể. Cho cái hẹn mới kể được. Em muốn kể lúc nào, ở đâu? Tùy chị. Vậy 8 giờ tối nay nhé. Sao lại 8 giờ muộn vậy? Vì 8 giờ mới thích hợp cho việc kể chuyện. Ơ… thôi cũng được. Gặp nhau ở đâu? Tại nhà nghỉ Hoa Loa Kèn, số… Ơ,… sao lại ở đây? VÌ em bảo tùy chị mà. Giờ có đến không? Không đến thì thôi nhé. Đến – Suy nghĩ một lát, hắn trả lời. Chốt hẹn nha. Chốt À mà khi đi nhớ mang theo một thứ mà đàn ông hiện đại cần phải có. … ?! Đó là… điện thoại di động để nghe kể chuyện! **** Lệnh giãn cách xã hội không còn nữa. Cánh cửa phòng tôi cũng được mở ra. Tôi không còn phải đi qua phòng hắn để ra ngoài và vì thế mà tôi cũng không còn bắt gặp ánh mắt của hắn nữa. Rồi cũng quên. *** Đang chạy trên đường về, có tiếng xe ai đó rà rà kế bên. Tôi quay qua, ra là hắn. Hắn lên tiếng: Em vẫn chưa tìm được Hoa Loa Kèn. Hoa Loa Kèn gì? Sao chị mau quên thế? À…haha – Sực nhớ ra, tôi bật cười. Xong, tôi nói bâng quơ: Tại cánh cửa ấy không còn đóng nữa. from WordPress https://mvatoi66.wordpress.com/2020/07/20/tai-canh-cua-ay-khong-con-dong-nua/ via Tumblr TẠI CÁNH CỬA ẤY KHÔNG CÒN ĐÓNG NỮA Trải qua một vài mối tình, em thấy thích cảm giác một mình và dần quen với nó. Một mình không phải là không có bạn bè người thân kề bên. Một mình là không đem lòng yêu một ai đó, chẳng quan tâm hay phải muộn phiền vì tình yêu đôi lứa. Em vẫn ngày ngày đi làm, lâu lâu làm vài chuyến du lịch với nhỏ bạn thân, về thăm ba má hàng tháng, cuộc sống chẳng xa hoa dư giả nhưng em thấy hạnh phúc và bình yên. Ai đó hỏi “có bao giờ em cảm thấy cô đơn không?” Em mỉm cười “có chứ”. Có những lúc em thấy cô đơn chết đi được. Giả dụ như trận ốm mấy hôm nay, em thấy mệt trong người, muốn trở về nhà nằm ngủ một giấc thật sâu. Thân xác đau mỏi, trí óc cũng vì thế mà trở nên yếu mềm. Em lại nghĩ đến người cũ, đến những ngày đã cũ. Ngày ấy ốm đau có người cạnh bên săn sóc, cứ thế lại rơm rớm nước mắt. Những ngày khỏe mạnh vui vẻ không sao, ấy vậy cứ ngày mỏi mệt em lại bị kéo trở về quá khứ. Mà có để làm gì đâu, chỉ để buồn và rơi vài giọt nước mắt mằn mặn. Người hỏi em “sao không tìm cho mình một bến đỗ, sao lại không có niềm tin vào tình yêu nhiều thế?” Rồi người khuyên nên sống tích cực lên, đừng nghĩ mãi những điều tiêu cực. Em có tiêu cực đâu, chỉ là ai chẳng có lúc yếu lòng phải không? Có ai mạnh mẽ mãi được, cũng làm gì có ai yếu đuối mãi đâu? Có ngày em cũng muốn dựa vào bờ vai ai đó lắm chứ, nhưng cái cuộc sống thực tế phũ phàng cứ giáng cho em vài cú tát làm em chao đảo. Đấy, phải từ từ rồi em mới có thể hiên ngang đứng dậy trong câu chuyện tình yêu được. “Sao em không thử cho người ta cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội?” Em chưa thấy đủ sự nhiệt thành từ nơi họ thì làm sao dám kề vai sát cánh được. Cho dù giữa đại dương mênh mông này có bị bỏ rơi nhiều lần nhưng em không thể chọn bừa một con thuyền mà không biết mình sẽ đi về đâu được. Như thế há chẳng phải rất phí hoài thời gian và tuổi xuân sao? Em sẽ chờ một người trao em đủ niềm tin yêu em cần, lúc ấy nắm tay người cùng đi cũng chưa muộn. Cho dù muộn, em vẫn sẽ chờ. from WordPress https://mvatoi66.wordpress.com/2020/07/20/mot-minh-em-on-khong/ via Tumblr “Một mình em ổn không?” Đàn ông- khi châm thuốc mới cúi đầu. Đừng bao giờ thử lòng đàn ông xem họ có yêu bạn thật lòng hay không, càng không nên hỏi dò xem họ có ở lại bên bạn hay không, bởi vì, người đàn ông thật lòng yêu bạn, không bao giờ khiến bạn phải bất an. Bạn đã bao giờ gặp kiểu người như này chưa: nghĩa là rõ ràng họ bước vào cuộc đời của bạn trước, khiến bạn rung động, và thậm chí là dốc lòng, đợi cho tới lúc bạn nghiêm túc, thì họ nghênh ngang bỏ đi. Nghe thì rất trái đắng nhưng trong tình yêu, đó là điều hết sức bình thường! Con gái chúng ta, tuyệt nhất là khi ánh mặt chứa đầy câu chuyện, nhưng khuôn mặt luôn tỏ ra hết sức bình thản. Ngay cả khi trang điểm nhạt nhẽo, mặc một bộ đồ bình thản, cũng không ngưỡng mộ ai, không cười nhạo ai, cũng chẳng uỷ thác vào ai…âm thầm lặng lẽ, nuốt hết ấm ức, ngẩng cao đầu sống thật hiên ngang. Sẽ có 2 kiểu người đàn ông,đến bên ta, một người đến vào những năm tháng chúng ta ngây ngô trong sáng nhất và một người bước vào cuộc đời ta vào những năm tháng ta trưởng thành và bất an nhất, nhưng ta sẽ chỉ được chọn một người, muốn gặp được người đàn ông thứ 2, nhất định phải bỏ lỡ đi người đàn ông thứ nhất và ngược lại. Khi thật sự yêu một người-hãy ra sức ủng hộ họ, nhất là khi họ mất phương hướng và thiếu đi nguồn sống.Điểm khác nhau lớn nhất giữa đàn ông và đàn bà là khi đàn bà hết tiền, 90% đàn ông sẽ đi kiếm tiền cho họ, nhưng khi đàn ông hết tiền, 99% tỉ lệ đàn bà sẽ rời bỏ họ mà đi. Nếu là đàn bà với nhau, chúng ta hãy nên trực diện và xem xét điều đó, vì đó là bản năng : ích kỉ và tham lam, kiểm soát được bản năng mới là người đàn bà đáng ngưỡng mộ. Đàn bà đẹp thích đàn ông đẹp, đàn bà có tài thích đàn ông thông minh, đàn bà khôn ngoan thích đàn ông có khí chất. Chỉ có những người đàn ông không đàng hoàng mới phải sợ những người đàn bà thông minh! Rồi chúng ta, cho đến cuối cùng cũng sẽ tìm ra được mảnh ghép phù hợp nhất với mình, mây tầng nào sẽ gặp gió tầng đó. “Đừng theo đuổi một con ngựa, hãy dùng thời gian đuổi theo nó để trồng cỏ, đợi đến mùa xuân, ắt sẽ có đàn ngựa béo cho ta lựa chọn. Đừng cố làm thân với một người, hãy dùng thời gian ấy trau dồi năng lực của mình, tới khi thời cơ chín muồi, ắt sẽ có vô số bạn bè đồng hành cùng ta. Bởi vậy, nâng cao năng lực bản thân luôn tuyệt vời hơn dựa dẫm vào người khác. Gieo hạt ngô đồng, ắt có Phượng Hoàng tới thăm, nếu hoa nở rộ ắt có bướm ong tìm đến”. from WordPress https://mvatoi66.wordpress.com/2020/07/20/chung-ta-dat-gia-muc-nao/ via Tumblr CHÚNG TA ĐẮT GIÁ MỨC NÀO??? Đây là một phần trích trong ngoại truyện của tiểu thuyết đầu tay còn đang dang dở của mình, “Bốn giờ ba mươi sáu phút sau”. Rất mong nhận được những lời nhận xét và góp ý từ mọi người. Vì phần ngoại truyện này nói về một cuốn sách xuất hiện trong tiểu thuyết, nên nó sẽ có hơi hướng tản văn hơn là cách kể của một câu chuyện bình thường. from WordPress https://mvatoi66.wordpress.com/2020/07/20/dreamland-trong-mat-em/ via Tumblr Dreamland trong mắt em Có một người tồn tại trong ký ức, có một người từng thân thiết. Nhưng thời gian khiến người rời đi, để lại bạn với mảnh vỡ kỷ niệm không còn vẹn nguyên. from WordPress https://mvatoi66.wordpress.com/2020/07/20/%f0%9d%99%bd%f0%9d%9a%90%f0%9d%9a%9e%cc%9b%f0%9d%9a%98%cc%9b%f0%9d%9a%92-%f0%9d%9a%94%f0%9d%9a%91%f0%9d%9a%92%f0%9d%9a%8e%cc%82%f0%9d%9a%97-%f0%9d%9a%8b%f0%9d%9a%8a%cc%a3%f0%9d%9a%97/ via Tumblr ???̛?̛̀? ????̂́? ??̣? ???́? đ?̂́? ???̉? ???̛?̛??, ??? ??̣? ??̀? đ?̛̣?? |
M & TôiM & Tôi - Nơi cảm xúc thăng hoa, là nơi tâm sự, chia sẻ cảm xúc của bản thân qua những bài viết của chính mình về phái đẹp, phái mạnh, tình yêu đôi lứa ArchivesCategories |